Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2009

Offline report #3 (tiếp theo và hết)

Tạm gác lại chuyện bạn Nhã và P.C. chúng ta tập trung vào chuyên môn là nhậu.
Quán 1946 này chủ yếu là các món tông dzật kiểu như cào cào, châu chấu, ba ba thuồng luồng...
Khai vị: Hành Lạc
Dưa chua, uống với bia Sài Gòn ngon phết
Dưa rồi, tiếp đến rau, Mùng tơi xào tỏi
Vẫn tiếp tục ăn chay, Bánh đúc chấm tương
Bây giờ mới được tý đạm, Bánh cuốn chả - nước mắm có vị cà cuống, không hiểu có phải cà cuống nhân tạo của Thái không?
Bổ xung đạm thật lực, Cua đồng rang muối đổ trực tiếp từ giỏ tre
Bắp bò luộc chấm tương ớt
Dạ dày rán
Còn món chim rán nữa, nhưng các bạn tranh nhau ghê quá, nhất là các bạn gái nên tớ chưa kịp chụp đã hết nhẵn, chứng tỏ CHIM dưới hình thức nào cũng đều rất quý.
Cuối cùng dằn bụng bằng nồi canh dọc mùng với bún
Cơm no rựou say rồi, bạn Quỳnh Nga với tư cách là bác sỹ mới tiết lộ cho anh em kế Làm giầu không khó, đó là đi hiến "nước gạo". Theo bạn Quỳnh Nga thì bây giờ nhu cầu đó trên thị trường cực cao, đầu ra không phải nghĩ. Dân tình nghe vậy biểu quyết cử bạn Nhã trẻ trung phong độ thay mặt lớp đứng ra kinh doanh, đồng thời giao nhiệm vụ cho tổ thư ký đảm bảo chăm sóc sức khỏe cho đương sự. Bạn Nhã hăng hái lắm, định mở hàng ngay, Tuấn Bờ can mãi mà không được. Để nghị 1 tràng pháo tay cho tinh thần hết mình vì đòng đội của bạn Nhã
Cuối cùng buổi offline cũng kết thúc với màn chia tay tại cafe Quất bân bờ hồ Trúc Bạch với lời hẹn sẽ off tiếp vào cuối tháng 11 này! (Chắc là lỡ rồi các bạn nhỉ? Vậy khi nào đây?)

Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2009

Offline report #2

... Tiếp theo kỳ trước
Sau khi duyệt qua đến 15 phương án thì toàn dân quyết định chọn phương án số 20, đó là quán 1946. Quán này nói chung tạm được, món kiểu cổ điển, bát đĩa cố tình đập mẻ để tạo ấn tượng với khách. Có điều không có chỗ đỗ ô tô, quán ở giữa phố Cửa Bắc mà bạn Thanh chuột phải gửi xe trên Yên Phụ, Hải Anh thì để đâu đó tận Phan Đình Phùng.

Bát mẻ này mấy chú tiểu nhị cam đoan là "có từ thời chị Dậu, mới đào được ở gốc chuối quê em"
Bát mẻ & đũa mốc. Các bạn chú ý vào hiện vật, đừng để ý đến cài gì lấp ló phía sau không lại được đọc 1 bài Trái tim & Lồng ngực Vol.2 đấy
Ngồi một lúc thì Phong ốt rồi Quỳnh Nga đến. Quỳnh Nga ngồi ngay cạnh tớ, lại mặc váy ngắn nên tớ quên cả chụp ảnh
Các bạn có thấy vết xăm trên tay của cha đầu hói không? Hắn bẩu là xăm tên vợ. Dân tình còn đồn lại rằng cách đây gần 2 chục năm, vào một lúc bồng bột hắn có xăm chữ P.C. vào một chỗ cực hiểm mà chỉ những hoàn cảnh đặc biệt mới xem được... Vấn đề được đưa ra chất vấn nhưng các đối tượng liên quan đều cười bẽn lẽn mà không bình luận gì

... còn tiếp

Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2009

20-11

Xin được gửi đến các thầy cô lời chúc mừng chân thành nhất. Chắc các thầy cô của 12B năm xưa giờ cũng đã nghỉ hưu cả rồi, mong các thầy, cô có sức khỏe tốt, sống hạnh phúc với gia đình.
Cũng xin gửi lời chúc tới các thầy cô đang dạy lũ con cháu chúng ta. Thực sự kính phục các thầy cô khi phải cai quản 5, 6 chục đứa nghịch như quỷ mà ở nhà đến bố mẹ chúng nó cũng không chịu nổi.

Thứ Hai, 16 tháng 11, 2009

Thầy tớ

Mấy tuần nay đài báo đang phát động phong trào viết cho thầy cô giáo nhân dịp 20-11. Tớ chẳng có kỷ niệm nào êm đềm, ngọt ngào đến xúc cái động đậy để mà tham gia.
Nhân cái dịp, hôm qua, em Nga lợn, sáng sớm tự nhiên gọi điện bảo “này hôm qua em mới vào blog để đọc cái ký ức vặt nhé”. Em ý lại còn in ra đọc cho ông bạn sống cùng nhà nghe mới kinh chứ. (Bật mí với cả nhà là em ý phải in ra là vì k biết sử dụng blog chứ k phải do hâm mộ đâu ạ. Cái bọn Nhật tiến tiến nhất thế giới lại tuyển em nhân viên lô tếch thế không biết). Nhưng thôi có người đọc blog 12bờ và cười rúc rích Zậy là zui rồi! Em Nga bảo mình sao không viết về các thầy cô giáo khác, còn Dung lý này, bà Nhân này, mà chỉ viết mỗi thầy Huy thôi nhỉ…


Sáng nay có việc vào bệnh viện VP, tớ gặp một đại gia hơi bị phong trần, đẹp trai, lãng tử, trước đây là thầy của tớ. Mấy chục năm kể từ ngày ra trường không hề gặp lại lần nào nhưng tớ chưa mất tới một giây để nhận ra thầy. Tớ rõng rạc:

- Em chào thầy. Thầy còn nhận ra em không ạ.

Mọi người quay hết lại nhìn cả thầy lẫn trò. Tớ đoán chắc, tất cả trong số mọi người ở đó đều thoáng nghĩ "thầy giáo á? – dạy gì nhỉ?". Vì thầy hơi bị phong độ, nghệ sĩ, hàng râu con kiến trên mép làm mọi người liên tưởng đến diễn viên trong “ván bài lật ngửa” nhiều hơn là một prô-phét-sờ. Đấy là nhìn thoáng, còn để ý kỹ hơn lại thấy ông thầy này giống đại gia địa ốc và mafia buôn hàng quốc cấm, nói chung là rất, rất không giống chất thầy . Sau phút ngỡ ngàng vì chắc có lẽ lâu lắm mới có đứa gọi mình bằng thầy. Thầy bảo

- Chào em, em làm ở đây à.

(thì ra mình cũng có dáng dấp bác sĩ đấy chớ nhỉ ). Tớ tự giới thiệu ngay

- Em là học sinh của thầy, em học khóa 87-90, thầy Huy chủ nhiệm ạ. (May do hay vào blog của bạn Đức nên nhớ ngay được khóa học).

Tớ vừa dứt lời thầy đã nói ngay

- Vậy là học lớp B.

Trí nhớ của thầy quả là đáng nể.

- Bao nhiêu năm rồi em nhìn thầy vẫn không khác xưa là mấy, thầy vẫn phong độ quá.

Ông con lớn nhà thầy đi hộ tống cứ cười tủm tỉm vì chắc cũng ngạc nhiên không kém gì mấy người ngồi cạnh.

- Thầy cười tươi nhìn tớ: Cám ơn em

Nhớ hồi đi học, rất ít đứa gọi Mít tờ này là thầy mà cả lớp hình như chỉ gọi với cái tên chỏng lỏn là Quang toán. Mỗi lần thấy con 79, tay lái sừng trâu vè vè ở cổng là đã có đứa chạy vào cấp báo “Quang toán đến! Quang toán đến! ” . So với trang phục giáo viên thời mới bỏ tem phiếu thì trang phục lên lớp của thầy hơi bị “chất nghệ” . Bu-dông, quần bò, có hôm còn chơi cả áo na-tô, giầy mô-ca, thanh niên nhìn còn phải thèm. Kể cũng lạ. Thế mà thầy lại đi dậy toán. Có lẽ đi dạy hồi đấy chỉ là nghề tay trái của thầy còn nghề chính là đánh quả thì đúng hơn. Học kỳ một còn đỡ, sang đến học kỳ hai thì giờ toán được nghỉ liên tục. Ban giám hiệu thông báo thầy bị quai bị, nghỉ ốm. Thế mà lúc sau lại thấy thầy lượn cúp vè vè ở sân trường. Hay nhỉ. Cả lớp chắc chẳng ai quên được cách thầy trị mấy “ông tám ,bà tám” trong giờ toán. Đứa nào nói lắm thầy cho ngậm cả chùm tăm liền một lúc. Phương pháp dạy và phong cách hơi bị amateur mà khối thằng sợ mất mật. Đầu giờ thầy hỏi hôm nay có ai không học bài, không làm bài tập thì đứng lên. Thằng nào lười học không làm bài tập lại không dám nhận tội mà bị phát hiện thì xơi liền lúc hai, ba trứng. Thằng nào dũng cảm nhận tội thì có khi được tha. Đến cuối năm vào cái lúc xét thưởng danh hiệu thầy mới tưng tửng hỏi có cô cậu nào vướng mắc môn của thầy mà bị tụt hạng không. (tiêu chuẩn để xét HS tiên tiến là 8 môn trên 6,5 trong đó phải có văn hoặc toán) Lần ấy tớ dũng cảm đứng lên thẽ thọt thưa thầy có em ạ. Thầy hất hàm hỏi thế sao. Tớ trả lời thưa thầy em thiếu 0,2 điểm của thầy thì được tiên tiến ạ. Thầy bảo thế cô cần bao nhiêu điểm 9 với 10, tính xem. Tớ phát biểu ngay dạ em chỉ cần 2 điểm 9 là đủ 6,5. Thầy oke, con gà đen, chỉ đạo em Trâm bơ ghi vào sổ cho tớ hai điểm 9 khống vì cái tội thật thà...

Đang miên man với mấy em lễ tân bệnh viên, thấy có người lại vỗ vai

- Thầy về Ngân nhé

Tớ sửng sốt đến kinh ngạc vì không hiểu sao thầy lại nhớ được tên tớ. Hình như những người có liên quan đến toán học đều có một trí nhớ phi thường như vậy thì phải.
Ra đến bãi gửi xe, tớ thấy thầy nhảy lên con Toya 7 chỗ, đen nhánh, lướt vèo trước mặt, cái đứa còn đang đứng bần thần. Chưa hết bàng hoàng, tớ tự hỏi “ tại sao thầy vẫn nhớ được tên mình”.


HN 14/11/2009

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2009

Offline report

Đợi mãi không thấy bạn Tuấn Bờ với bạn Dung post ảnh lên, tớ đành phải tự sướng vậy. Các bạn "nười" quá!

Như các bạn đã biết, buổi off vừa rồi ban đầu dự định tụ tập tại Index Caffe rồi làm tí Chó nhưng bàn tính loay hoay một hồi cuối cùng là Trung Nguyên - Điện Biên Phủ rồi sang Quán 1946 - Cửa Bắc, kết thúc tại Caffe Quất - Trúc Bạch. Tóm lại là dân ta càng có tuổi càng lộn xộn

Cũng phải cám ơn bạn Tuấn Túy giới thiệu quán Trung Nguyên này, hôm đó trời xanh - mây trắng - nắng vàng, ngồi cạnh lăng Bác lòng em bỗng bồi hồi xúc động - chết, nhầm sang văn cấp 1 rồi.
Mới đầu có 1 dúm thế nay, gọi điện, nhắn tin loạn cào cào

Rồi đông hơn 1 tý, nữ văn sỹ đến - các bạn chú ý cái tay. Bạn Nhã thì vác điện thoại của tớ ra buôn với vợ, lại còn bày đặt nhắn tin nữa chứ "Anh van cafe, cao su ghe. Love" Báo hại mình chữ Love, về nhà phải làm bản kiểm điểm, úp mặt vào tường mất 3 hôm
Ô mai của văn sỹ
Mình là đen nóng số 4 (hột), bạn Nhã và các bạn khác uống trà
Bắt khách
Cuối cùng thêm Nam bú dù, Hải Anh, Thư ký là cũng gần đủ

Tớ phải lượn rồi, đón xem tiếp phần 2... Quán 1946

Thứ Năm, 12 tháng 11, 2009

Trái tim và lồng ngực

Ai cũng biết trong lồng ngực có một trái tim, trái tim đó là một bộ phận kỳ diệu và quan trọng nhất trong cơ thể. Nó đập từng tiếng đập thật khẽ, phải áp tai vào lồng ngực của ai đó mới nghe được. Nếu nó chỉ ngưng lại, rời rã một tiếng trong cái nhịp đập đều đặn đó, cả cơ thể con người sẽ trở thành một khối vô tri, vô giác, một khối lặng câm, vô giá trị ngay lập tức. Trái tim đó đập từ 60 đến 100 lần trong 1 phút. Nó đập liên tiếp, bền bỉ, năm này sang năm khác, suốt một đời người. Không có một cái máy nào của loài người làm ra có thể so sánh được sự bền bỉ này. Cả thân thể mang trái tim đó, chỉ là một cái lồng, đựng một bảo vật là trái tim. Cho dù là vua, là thần tượng, hay thần đồng khi trái tim còn đập, nhưng khi trái tim ngưng, thân xác đó sẽ được tiêu hủy bằng mọi cách, dưới bất cứ hình thức nào, cái lồng đẹp hay xấu đó cũng sẽ trở thành đất hay tro bụi. (You are dust, from dust you shall return.)
Cái lồng để gìn giữ trái tim đó, Thượng đế tạo bằng những then xương, trông như những then mây đan ở chiếc lồng nuôi những con chim quý. Bên ngoài cái lồng đan bằng những then xương đó, Thượng đế khoác cho nó một cái khăn mềm mại thịt da. Có người da màu trắng như lụa, như mây bay trên trời; có người da màu nâu như màu vỏ của hạt hạnh nhân, của hạt bồ đào; có người da màu ngà như màu hiếm quý của ngà voi hay màu đen sậm như loại gỗ mun, hay đồng đen quý hiếm. Mỗi màu có vẻ đẹp riêng của nó.
Đặc biệt ở phụ nữ, Thượng đế còn đắp thêm vào chiếc lồng xương đó một tác phẩm nghệ thuật của Ngài, Ngài cho trí óc loài người tha hồ tung bay khi đặt tên cho tác phẩm đó: Hai trái tuyết lê, đôi gò bồng đảo, núi lửa; cặp đào tiên, v.v. Ai muốn gọi thế nào cũng không làm giảm đi hay tăng thêm giá trị của bộ ngực phụ nữ. Cái thiên chức trước tiên của bộ ngực đó là nuôi con. Sữa chảy ra từ ngực người mẹ nuôi đứa bé sơ sinh khôn lớn, khác nào như suối trên ngàn, giúp cho mặt đất xanh tươi. Ít hay nhiều, khi sanh con ra, mẹ sẽ có sữa. Nếu được hướng dẫn và chăm sóc đúng cách, phần đông người mẹ nào cũng có thể cho con bú sữa mẹ một thời gian. Và quan trọng hơn hết nó tạo nên tình yêu gắn bó giữa con và mẹ.
Có người đàn bà không có bộ ngực hấp dẫn như ý, đã mang cái lồng xương da Thượng đế cho mình đi gặp người trần thế khéo tay, nhờ đắp hộ mô hình mỹ thuật. Họ quên rằng, con người dù tài năng đến đâu cũng không thể thay quyền Thượng đế tự ban phát cho nhau những điều mình muốn. Cái mô hình đắp vào đó đôi khi đã gây những biến chứng, nhẹ thì có thể mất cảm giác tự nhiên trong âu yếm, nặng thì có thể dẫn tới những bệnh hiểm nghèo, làm cho cả trái tim bên trong ngưng đập, mất mạng một cách vô nghĩa.
Con người không biết chính trái tim đặt trong lồng ngực, như con chim bồ câu nhỏ nuôi trong lồng xương đó mới là bảo vật Thượng đế tặng cho con người. Trái tim đó không phải chỉ giữ phần quan trọng về thể lý, để duy trì sự sống mà nó giữ một nhiệm vụ cao cả hơn nữa là duy trì đời sống tinh thần. Một người lạnh nhạt vô tình, ích kỷ hay tàn bạo coi như là người không có trái tim, mặc dù người đó vẫn sống, đi, đứng, nói, cười. Mẹ Teresa được cả thế giới coi là có trái tim vĩ đại, trong khi trái tim cơ bắp của Mẹ rất yếu đuối. Con tim của Mẹ phải bao la lắm Mẹ mới nhặt những người ở cống rãnh lên, ôm vào lòng mình được.
Người ta tin những con thú cũng có trái tim biết rung động, thương yêu. Những con thú cứu chủ hay chết theo chủ, hoặc có những con thú đã nuôi một con thú khác không đồng loại, có khi nuôi cả một con người.
Nhưng đáng buồn, rất nhiều khi con người mang một trái tim lạnh lùng, chỉ toàn có nhịp đập cơ bắp. Người đó không biết chia nỗi đau, không biết tình yêu thương là gì, chỉ hoàn toàn để trái tim đó làm một nhiệm vụ duy nhất là đập cho sự sống còn của riêng mình, không phải cho kẻ khác. Càng nhân danh những lý tưởng cao siêu bao nhiêu người ta càng đối xử với nhau tàn bạo bấy nhiêu. Khi trái tim không biết rung động, cái lồng thân thể đó dù có đẹp đẽ thế nào chăng nữa cũng chỉ tạo nên sự sợ hãi cho người khác nhìn vào.
Thế tại sao người phụ nữ lại quá lo lắng về cái lồng ngực hơn là cái bảo vật bên trong lồng ngực?
Người phụ nữ có nên đổ lỗi là tại người nam thích nhìn cái vẻ đẹp bên ngoài trước khi nhận biết giá trị bên trong hay không? Chuyện đó đúng, nhưng không phải đúng cả trăm phần đâu! Con chim bồ câu trong lồng bao giờ cũng giá trị hơn cái lồng nó ở, dù là lồng sơn son hay lồng đan kết bằng gỗ quý.
Người nam có thể chiêm ngưỡng thưởng thức một bộ ngực đẹp trong nhất thời, nhưng cái để họ nhớ đến và mang ơn người phụ nữ đó suốt đời là trái tim nàng đã đập sai đi một nhịp khi nghĩ đến mình.
Với những tiến bộ đa năng của y tế, của khoa học hôm nay, người phụ nữ nào cũng có thể tìm cho mình một bộ ngực lý tưởng để làm đẹp với đời. Chỉ mất một số tiền không nhiều lắm, làm một cái hẹn, lấy hai tuần nghỉ. Khi trở lại sở làm, gặp lại bạn bè, người phụ nữ đó đã trở thành một người được chú ý hơn trước. Nhưng hiện nay, hình như chúng ta được loan báo thường xuyên về tỷ lệ tăng cao của ung thư ngực. Chúng ta vẫn thấy những người yêu đưa người yêu, người chồng đưa người vợ đi chữa trị. Sự chữa trị này có nhiều phần phải cắt bỏ đi cả một bên nhũ hoa phụ nữ. Điều này đâu có làm giảm đi tình yêu đôi lứa, vì trái tim ẩn giấu trong cái khung xương đó vẫn đập nồng nàn.
Chúng ta có nên quá lo lắng đến vẻ đẹp bên ngoài của cái lồng mà quên con chim bồ câu đáng yêu trong đó hay không?

ST

Ghi chú: Bài này tớ post lên để mọi người cùng bình loạn nhân cái dịp tớ bị bạn xấu nó tung ảnh tớ lên đây.

Thứ Hai, 9 tháng 11, 2009

Happy birth Day - nhà văn lãng mạn nhất blog

Trong lòng run run cảm động, không biết nói gì hơn chỉ dám chúc bạn 30 năm sau vẫn chạy tốt như thế này
Một số bon xấu bụng nó bảo phải ngon thế này, không biết làm sao đây (Theo yc của Bộ CA ảnh đã được dỡ xuống để bọn xấu không lợi dụng. Ai cần xem ảnh xin liên hệ với photographer)

Thứ Hai, 2 tháng 11, 2009

Chó trượt hay Câu chuyện anh bán nước gạo

Báo cáo nhanh vụ offline 31/10
Vụ Offline lần này đã thành công mỹ mãn nếu xét theo truyền thống của 12B tức là: Giờ cao su - Ăn nhậu rề giề - Cười đứt ruột.

Gửi tạm mấy cái ảnh đại diện lên trước, còn tại sao lại Chó trượt hay Chàng bán nước gạo là ai xin khất các bạn sau vì bận quá

Tăng 1: Trung nguyên - Điện Biên Phủ
Tăng 2: Quán 1946
Tăng 3: Cafe Quất