Thứ Ba, 9 tháng 6, 2009

Ký ức vặt - Phần 5

Thương nhớ 12...bờ

Mai Đỏ (Tự nhiên quên hẳn họ và tên đệm)
Mai đỏ hay mặc áo đỏ hơn nữa hơi bôn-xê-vích nên được lấy ngay mầu cờ đỏ làm biệt hiệu. Ngồi cùng bàn với mình, ngồi giữa Trâm Bơ và Chi Bủm – hai giặc cái. Bạn Mai là cháu ruột của ma-đam Toàn hiệu phó, ma-đam Toàn có nụ cười hoa loa kèn cực kỳ chè tươi, trái hẳn với cô cháu gái. Mai đỏ học khá, có vẻ dịu dàng, thùy mị, tóc dài thướt tha, hai tay hay khoanh trước ngực, mặt lúc nào cũng nghiêm nghị, khi cười chỉ chúm chím môi xinh chứ chưa bao giờ cười to thành tiếng, đúng kiểu cán bộ Cách mạng hoạt động trong lòng địch. Hôm nào xung quanh tám nhiều quá, không nghe giảng được ảnh hưởng đến học tập là lại bị lườm yêu, thế nhưng không hiểu sao cán bộ vẫn kiên trì bám trụ suốt hai năm, nhất quyết không rời khỏi khu vực bàn cuối toàn nặc nô lô tĩ. Sao thế hở bạn Mai.

Chị Súy (Dương Diệu Thúy)
Chị Súy là quân khu Liên trì. Hồi đấy là Nhất liên trì, nhì Dã tượng, nghe tiếng cũng thấy hoảng. Môi đỏ, má hồng, người mũm mĩm, mủm mỉm, răng đều như ngô nếp. Là mục tiêu theo đuổi của anh Thanh chuột từ năm lớp 6. Chị Súy có tài quay bài cực kỳ giỏi. Giáo viên có cú vọ cỡ mấy cũng chẳng si-nhê gì. Hồi đi học, chị Súy hơi bị gấu, toàn chơi với mấy anh chị bên lớp G. Sau vụ xăng phi bằng guốc giữa sân trường với hội lớp C, các bạn nữ bên đấy nhìn thấy chị Súy là gọi dạ bảo vâng cứ nem nép...
Tuổi thơ dữ dội thế... mà bây giờ chị Súy đang giữ chức Phó Giám Đốc BIDV chi nhánh ĐĐ và là mẹ của hai đứa con ngoan, học giỏi. Thật đáng kính nể.

Bình Bùi (Võ Thị Hải Bình)
Nghe tên đã thấy mùi võ nghệ. Bình bùi hồi đi học nghịch vào hàng thứ dữ. Tám trong giờ học còn hơn tép nhảy. Có lần bị bố Quang toán cho úp mặt vào tường mấy tiết liền. Năm lớp 10 là bạn võ nghệ với Thanh Chuột. Do không chịu nổi các cú đấm trời giáng của anh Thanh nên sang đến 11 thì chuyển sang dãy bên mình, ngồi cạnh Phú Lỉnh. Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa vì Phú Lỉnh cũng là đứa ít khi nương tay với bạn gái. Hồi đi học, Bình bùi không thấy có hiện tượng trai gái gì, thế mà là đứa lấy chồng sớm nhất hội mình. Bình Bùi bây giờ là vận động viên số 1 môn cử tạ 70kg của PVI. Ở nhà, tay cử chồng, tay tóm hai con, phi lên gác là chuyện thường ngày ở huyện.

Tuấn Anh (Nguyễn Tuấn Anh)
Tháng 6, bằng lăng tím, phượng đỏ, nắng vàng…

Mình nhớ…
Cậu bạn « gai góc » này là lưu học sinh bên Nga…
Nghe hơi bị oai nhưng kỳ thực là bị bà Nhân cho xuống tu nghiệp thêm năm nữa chỉ vì môn Nga . Vào lớp mình từ năm lớp 11, được xếp ngồi ngay đầu bàn cuối, xó lớp, chỉ cách mình một cái mông của ông Phong chó.
Người gì mà lạ lùng ! Gần hết học kỳ một vẫn chỉ lặng lẽ nơi này, không thèm nói nửa lời với ai dù ngồi chung một bàn. Mặt hằm hằm, mắt gườm gườm. Nhìn thấy ghét ! Vào hay ra cũng chỉ duy nhất một động tác…dùng chân, đạp cửa cái rầm một phát, quăng cái cắp lép kèm kẹp vào ngăn bàn. Hành động rất chi là gấu. Suốt thời gian đầu chỉ chơi với Hải Già, Thanh chuột... Mình dám chắc là từ ngày bước chân vào lớp cho đến lúc ra trường người này chưa một lần nói chuyện với quá nửa số bạn của 12b. Thật kỳ quặc !

Mình nhớ…
Sang đến học kỳ hai lớp 11, những hôm chán học, mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây mình phát hiện ra bạn khá là bô trai. Cằm chẻ, mũi thẳng như đường bay, miệng không to cũng chẳng nhỏ, vừa đủ tống cả cái bánh chuối vào mồm mà không cần phải cắn làm đôi, cặp mắt hơi dữ giằn một tí nhưng bù lại khá là long lanh. Đặc biệt cái nốt ruồi…không phải nốt ruồi điêu giống thằng Ốt hay em Chi bủm, mà là nốt ruồi duyên ở ngay phía dưới cằm. Mình biết rõ như vậy vì mình là người cũng có một quả nốt ruồi y hệt. Hê Hê. Mỗi tội nốt ruồi này 20 năm sau gặp lại toàn râu là râu, chắc nó tương tư cái nốt ruồi của mình mà sinh ra như vậy. Trang phục đi học của bạn là áo bay, quần bộ đội, có lẽ là cái nghiệp nhà binh nó đã ấn vào bạn từ hồi ấy cũng nên. Bạn bây giờ là Thiếu tá quân đội và là đại gia ngành khảo cổ, chuyên gìn giữ các loại trống đồng nhiều niên đại của Việt Nam.

Mình nhớ…
Một ngày…bạn nằm thở oxi giữa một đám dây rợ loằng ngoằng. Cả lũ con gái khóc như mưa… Mình về nhà rồi vẫn còn khóc. Buổi tối ăn cơm xong ngồi rửa bát lại khóc, cứ hu hu, tu tu, chỉ sợ bạn mình chết. Bây giờ chồng tra tấn đau cỡ mấy cũng không thèm khóc. Hê Hê.
Hôm lai mẹ bạn từ viện về - Mẹ Nga chỉ nặng độ nửa tạ gạo cộng thêm độ hơn chục ký khoai, còn mình thì chưa được nổi một bao xi măng thế mà con bé vẫn phi băng băng, hơi bị khỏe. - ngồi đằng sau, mẹ bảo con giai mẹ đàn hay, hát giỏi, yêu mẹ, thương cha, tình cảm bịn rịn còn hơn con gái…Ui chao !
Dạo đấy bạn nghỉ hơn một tháng mình đi học buồn năm sáu tuần...

Mình còn nhớ…
Có lần đi chơi đưa cu Nhã về nhà, lúc về trời mưa có cái nón rách mà cứ đùn đẩy, đội đi…đội đi…đội đi…
Rồi những lần đi chơi cùng Khánh tẩm, Thanh chuột trên tận Quảng bá rất là vui…nhìn bạn cười cười, nói nói…mình nghĩ chuyện thật mà như đùa.

Mình vẫn nhớ…
Ngày sinh nhật bạn, 6/5 mình với Chi bủm len lén kẹp vào vở bạn cái bưu thiếp nhỏ xíu với lời chúc vô cùng trong sáng…hơi bị lãng xờ mạn…đẹp tựa trong sách xưa.

Và tất nhiên là mình biết…
Bạn là một bạn trai rất chi là đặc biệt đối với mình trong suốt thời đi học cấp 3.
Hê hê.