Thứ Hai, 16 tháng 11, 2009

Thầy tớ

Mấy tuần nay đài báo đang phát động phong trào viết cho thầy cô giáo nhân dịp 20-11. Tớ chẳng có kỷ niệm nào êm đềm, ngọt ngào đến xúc cái động đậy để mà tham gia.
Nhân cái dịp, hôm qua, em Nga lợn, sáng sớm tự nhiên gọi điện bảo “này hôm qua em mới vào blog để đọc cái ký ức vặt nhé”. Em ý lại còn in ra đọc cho ông bạn sống cùng nhà nghe mới kinh chứ. (Bật mí với cả nhà là em ý phải in ra là vì k biết sử dụng blog chứ k phải do hâm mộ đâu ạ. Cái bọn Nhật tiến tiến nhất thế giới lại tuyển em nhân viên lô tếch thế không biết). Nhưng thôi có người đọc blog 12bờ và cười rúc rích Zậy là zui rồi! Em Nga bảo mình sao không viết về các thầy cô giáo khác, còn Dung lý này, bà Nhân này, mà chỉ viết mỗi thầy Huy thôi nhỉ…


Sáng nay có việc vào bệnh viện VP, tớ gặp một đại gia hơi bị phong trần, đẹp trai, lãng tử, trước đây là thầy của tớ. Mấy chục năm kể từ ngày ra trường không hề gặp lại lần nào nhưng tớ chưa mất tới một giây để nhận ra thầy. Tớ rõng rạc:

- Em chào thầy. Thầy còn nhận ra em không ạ.

Mọi người quay hết lại nhìn cả thầy lẫn trò. Tớ đoán chắc, tất cả trong số mọi người ở đó đều thoáng nghĩ "thầy giáo á? – dạy gì nhỉ?". Vì thầy hơi bị phong độ, nghệ sĩ, hàng râu con kiến trên mép làm mọi người liên tưởng đến diễn viên trong “ván bài lật ngửa” nhiều hơn là một prô-phét-sờ. Đấy là nhìn thoáng, còn để ý kỹ hơn lại thấy ông thầy này giống đại gia địa ốc và mafia buôn hàng quốc cấm, nói chung là rất, rất không giống chất thầy . Sau phút ngỡ ngàng vì chắc có lẽ lâu lắm mới có đứa gọi mình bằng thầy. Thầy bảo

- Chào em, em làm ở đây à.

(thì ra mình cũng có dáng dấp bác sĩ đấy chớ nhỉ ). Tớ tự giới thiệu ngay

- Em là học sinh của thầy, em học khóa 87-90, thầy Huy chủ nhiệm ạ. (May do hay vào blog của bạn Đức nên nhớ ngay được khóa học).

Tớ vừa dứt lời thầy đã nói ngay

- Vậy là học lớp B.

Trí nhớ của thầy quả là đáng nể.

- Bao nhiêu năm rồi em nhìn thầy vẫn không khác xưa là mấy, thầy vẫn phong độ quá.

Ông con lớn nhà thầy đi hộ tống cứ cười tủm tỉm vì chắc cũng ngạc nhiên không kém gì mấy người ngồi cạnh.

- Thầy cười tươi nhìn tớ: Cám ơn em

Nhớ hồi đi học, rất ít đứa gọi Mít tờ này là thầy mà cả lớp hình như chỉ gọi với cái tên chỏng lỏn là Quang toán. Mỗi lần thấy con 79, tay lái sừng trâu vè vè ở cổng là đã có đứa chạy vào cấp báo “Quang toán đến! Quang toán đến! ” . So với trang phục giáo viên thời mới bỏ tem phiếu thì trang phục lên lớp của thầy hơi bị “chất nghệ” . Bu-dông, quần bò, có hôm còn chơi cả áo na-tô, giầy mô-ca, thanh niên nhìn còn phải thèm. Kể cũng lạ. Thế mà thầy lại đi dậy toán. Có lẽ đi dạy hồi đấy chỉ là nghề tay trái của thầy còn nghề chính là đánh quả thì đúng hơn. Học kỳ một còn đỡ, sang đến học kỳ hai thì giờ toán được nghỉ liên tục. Ban giám hiệu thông báo thầy bị quai bị, nghỉ ốm. Thế mà lúc sau lại thấy thầy lượn cúp vè vè ở sân trường. Hay nhỉ. Cả lớp chắc chẳng ai quên được cách thầy trị mấy “ông tám ,bà tám” trong giờ toán. Đứa nào nói lắm thầy cho ngậm cả chùm tăm liền một lúc. Phương pháp dạy và phong cách hơi bị amateur mà khối thằng sợ mất mật. Đầu giờ thầy hỏi hôm nay có ai không học bài, không làm bài tập thì đứng lên. Thằng nào lười học không làm bài tập lại không dám nhận tội mà bị phát hiện thì xơi liền lúc hai, ba trứng. Thằng nào dũng cảm nhận tội thì có khi được tha. Đến cuối năm vào cái lúc xét thưởng danh hiệu thầy mới tưng tửng hỏi có cô cậu nào vướng mắc môn của thầy mà bị tụt hạng không. (tiêu chuẩn để xét HS tiên tiến là 8 môn trên 6,5 trong đó phải có văn hoặc toán) Lần ấy tớ dũng cảm đứng lên thẽ thọt thưa thầy có em ạ. Thầy hất hàm hỏi thế sao. Tớ trả lời thưa thầy em thiếu 0,2 điểm của thầy thì được tiên tiến ạ. Thầy bảo thế cô cần bao nhiêu điểm 9 với 10, tính xem. Tớ phát biểu ngay dạ em chỉ cần 2 điểm 9 là đủ 6,5. Thầy oke, con gà đen, chỉ đạo em Trâm bơ ghi vào sổ cho tớ hai điểm 9 khống vì cái tội thật thà...

Đang miên man với mấy em lễ tân bệnh viên, thấy có người lại vỗ vai

- Thầy về Ngân nhé

Tớ sửng sốt đến kinh ngạc vì không hiểu sao thầy lại nhớ được tên tớ. Hình như những người có liên quan đến toán học đều có một trí nhớ phi thường như vậy thì phải.
Ra đến bãi gửi xe, tớ thấy thầy nhảy lên con Toya 7 chỗ, đen nhánh, lướt vèo trước mặt, cái đứa còn đang đứng bần thần. Chưa hết bàng hoàng, tớ tự hỏi “ tại sao thầy vẫn nhớ được tên mình”.


HN 14/11/2009