Ta thường nghe: Don Juan sát gái thành thần xứ “râu ngô”; Lao Ái tiếng vang dậy đấy cõi Tầu khựa, thậm tệ như Chí Phèo ở An Nam ta mà Thị Nở còn chết lăn chết lóc. Từ xưa các bậc hào kiệt quên thân vì gái đời nào chẳng có? Ví thử mấy người đó cứ khư khư theo thói nhi nữ thường tình thì cũng đến chết hoài ở xó cửa, sao có thể lưu danh sử sách cùng trời đất muôn đời bất hủ được?
Tuổi các ngươi cũng gần 4 “bó” rồi, không nhớ tích cũ, nghe những chuyện ấy nửa tin nửa ngờ. Thôi việc đời trước hẵng tạm không bàn. Nay ta lấy chuyện bữa nhậu hôm trước mà nói: Dung “béo” là người thế nào? Yến “tầu” là người thế nào? Vậy mà dám ngồi hai bên để Tuấn Nhã khoác vai, khiến cho bọn cùng mâm thèm nhỏ rãi! Mai Ngan là người thế nào? Vậy mà còn giương mục kỉnh dạy Ai-Ti cho Tuấn Anh hòng lùa chàng vào lưới!
Huống chi, ta cùng các ngươi sinh ra phải thời loạn lạc, lớn lên gặp buổi gian nan. Lén nhìn gái đẹp đi lại nghênh ngang ngoài đường, uốn tấc lưỡi cú diều trên blog mà sỉ nhục đàn ông. Giả làm “Nặc danh” mà đòi “ăn con cá xộp. Thật khác nào đem thịt ném cho hổ đói, tránh sao khỏi tai họa về sau.
Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa; chỉ giận chưa thể xả thịt, lột da, ăn gan, uống máu quân thù; dẫu cho trăm thân ta phơi ngoài quán nhậu, nghìn thây ta bọc trong bánh đa nem, cũng nguyện xin làm.
Nay các ngươi ngồi nhìn gái mời đi nhậu mà không biết lo; để cho gái cười cợt mà không biết thẹn. Có kẻ lấy việc chơi đồ cổ làm vui; có kẻ lấy việc dịch tài liệu làm thích. Lại có kẻ chỉ chăm lo giặt tã cho con, hết giờ làm là cút về với vợ. Nếu bất chợt gái nó OK thì đồ cổ với tài liệu kia mà để làm gì; giặt tã có đủ to tay để mà ôm gái. Lúc bấy giờ chúng ta đều bị sỉ nhục, đau xót biết chừng nào! Chẳng những danh dự đàn ông không còn mà tiếng thơm của các ngươi cũng bay đi theo gió. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi muốn yên bình, phỏng có được chăng?
Nay ta bảo thật các ngươi: nên lấy việc gái nó buông câu làm nguy; nên lấy điều kiềng canh nóng mà thổi rau nguội làm sợ. Phải thay đổi lại tư duy nhận thức, luyện tập thể hình, khiến cho ai nấy đều to như Lý Đức, mọi người đều tài Lao Ái, chí ít ra cũng liều như Chí Phèo. Như thế chẳng những gái nó phải sợ ta mà ăn nói lễ phép, mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi không muốn vui chơi, phỏng có được không?
Nay ta viết mấy dòng vứt lên bờ lốc, nếu các ngươi đọc những dòng này, theo lời ta dạy bảo, thì trọn đời sung sướng; nhược bằng khinh bỏ chữ này, thì trọn đời sẽ bị gái cười chê.
Nhớ đấy!