Thứ Hai, 17 tháng 8, 2009

Thư gửi khách đi ăn cưới nói chung và cưới anh Nhã cu nói riêng



(ảnh minh họa có liên quan đến nhân vật và bài viết - MNG)

Bây giờ thiên hạ cưới nhau quanh năm tứ mùa, cần quái gì phải chờ đến tiết thu se lạnh, heo may tràn về, hay xuân sang ấm áp, trẻ cũng như già, cưới lần phớt cũng như lần sê cần, thích nhau cái là phát lệnh truy nã. Lâu lắm rồi chẳng đi đám cưới ai vì tuổi cũng đã nhầu, cái thời bạn bè dồn dập cưới cũng đã qua nhưng vẫn cứ toát mồ hôi hột môĩ khi nhận cánh thiệp hồng....




(Ảnh mang tính chất minh họa, khong liên quan đến sự kiện, nhân vật trong bài viết này - Đức)

Thưa các bạn

Chúng tôi biết các bạn thường hoảng hốt khi bắt gặp một tờ báo hỷ. Với một số người, nó là lệnh truy nã, với một số người khác, nó là giấy đòi nợ, với một số người khác nữa, nó là lời cảnh tỉnh sâu sắc về những nỗi đau khổ mà chúng ta phải chịu đựng khi tồn tại một cách lay lắt trên thế giới này.

Không đau khổ sao được khi mà tiền điện còn có thể giảm bớt bằng cách cúp điện, tiền điện thoại có thể hạ xuống bằng cách cúp máy, còn tiền học có thể trốn bằng cách cúp cua nhưng tiền đám cưới chẳng thể chạy thoát dù cúp bất cứ cái gì, thậm chí không đi cũng phải gửi quà tới dự.

Trong thời điểm mà đồng lương như miếng mỡ thả vào chảo nước sôi, trong giây phút đầy kịch tính lúc xăng, vàng và tăm xỉa răng đều lên giá, tấm thiệp hồng kia chả khác nào là một nhát dao xuyên vào dạ dày, là một nhát búa đánh vô nồi cơm và một tiếng chuông đánh vào tâm trí vốn đã quay cuồng bởi tiếng còi xe, tiếng chồng con eo xèo và tiếng đập cửa của ông thu tiền đổ rác.

Chúng tôi biết các bạn lê bước tới phòng cưới mà tâm hồn trĩu nặng, khuôn mặt nhăn nhó, trái tim méo mó và túi quần túi áo rỗng không. Chúng tôi cũng biết rằng phần lớn các bạn không quen cô dâu, phần lớn khác không quen chú rể và một bộ phận không nhỏ chả quen cả hai người nhưng vẫn phải đi, vẫn phải cười và vẫn phải rút phong bì ra khỏi túi khi lòng đau như cắt. Thả phong bì vào thùng, dù có căng tai ra, các bạn cũng chẳng hề nghe một tiếng động hồi âm, nó như thả con tép vào mõm con cá voi vậy.

Chúng tôi cũng biết rằng sau đó các bạn bị dẫn độ vào bàn tiệc, ngồi ngơ ngác quanh những khuôn mặt còn ngơ ngác hơn mình, sau đó nghe những lời chúc từ miệng “em xi” tuôn ra như mưa rào và thưởng thức những vần thơ duyên dáng mà cách đây một trăm năm ông nội hoặc bà ngoại đã thưởng thức. Chúng tôi cũng biết phần lớn các món súp măng cua đều quá nhiều bột ngọt và món heo sữa quay là heo từ trần đã được bốn ngày. Chưa kể món bò nấu đậu thì bò đã quá tuổi về hưu.

Nhưng thưa các bạn!

Hãy tin rằng cô dâu chú rể mãi mãi nhớ ơn các bạn. Phút nhớ ơn đầu tiên xảy đến ngay sau đêm tân hôn, khi chúng tôi mở các phong bì, thống kê số tiền và ghi lại danh sách từng người, sau đó ra công chứng sao làm hai bản. Một bản nộp cho cha mẹ, một bản truyền cho con cháu còn bản gốc thì lưu. Nếu có một tấm bia được dựng lên để kỷ niệm ngày cưới, chúng tôi hứa rằng nó sẽ khắc không sót tên một vị khách nào, không phân biệt tuổi tác, quan hệ, trang phục và tiền mừng. Càng không phân biệt là có ngồi đến lúc món tráng miệng bưng ra hay về trước.

Sau đó, lòng biết ơn tiếp theo sẽ kéo dài dai dẳng. Mỗi khi mở album ảnh cưới ra, vợ thì reo lên “Ôi, chị này sao hôm đó béo thế”, còn chồng thì trầm ngâm “Ôi, anh kia sao mà gầy nhỉ?”. Tóm lại, chúng tôi mãi mãi còn theo dõi, còn ngắm nghía và còn kinh ngạc trước các vẻ kỳ quái, vẻ gượng gạo và vẻ lòe loẹt của các bạn.

Cuộc sống sẽ trôi qua. Nhiều món quà mà các bạn mừng đám cưới sẽ hư hỏng, nhiều món khác được đem bán, được để cho bụi phủ hoặc thông thường là được chùi rửa để tiếp tục tham dự các đám cưới khác. Nhưng hãy tin rằng chẳng chi tiết nào được quên đi. Mỗi khi nhận được một tấm thiệp, hai vợ chồng chúng tôi lại lục lọi trong ký ức, đào bới trong hoài niệm và tìm cách trả ơn. Nếu ngày trước đã được tặng dao thì giờ đây chúng tôi tặng thớt. Nếu hôm qua các bạn “đi” hai trăm thì hôm nay chúng tôi đi hai trăm hai chục ngàn hai mươi sáu xu vì tính thêm lãi suất. Không có gì là thiếu công bằng cả.

Vậy các bạn hãy vui lên! Hãy coi đám cưới như một thử thách dễ chịu, một cơ hội để chứng tỏ sức kiên nhẫn, sức lãng mạn và khả năng đầu tư của mình. Trăm năm chỉ có một lần, và nếu số phận của các bạn là phải đi dự thì hãy ngẩng cao đầu!




MNG (ST)

12 nhận xét:

  1. Không biết anh Nhã là ai hay sao mà nhà văn lại mạnh mồm thế nhỉ. Không sợ anh giận cho à. Anh đang vui cậu lại nói chuyện buồn... Mà lần này lại có thêm chữ (ST) vào sau bút ký nghĩa là gì thế nhỉ. Đố bạn nào đoán được đấy. Không hiểu có phải ý nàng nói là "say tình" hay "sẵn tiền" ???

    Trả lờiXóa
  2. (ST):
    1. Sờ Try...m
    2. Sướng Thế
    3....
    xxx: Sưu tầm

    Trả lờiXóa
  3. Đả đảo đả đảo bạn Đức, ảnh minh họa không liên quan gì tới bài viết. Đề nghị bạn hạ xuống nga... K thì tớ bằng lòng chết!. Mà tớ kiến nghị photoshop cho tay tớ bé đi một tí chứ ai lại như tay LÝ Đức thời chết đói thế. Mà khung cảnh là nhà khách Chính phủ mà sao nhìn cứ như mini hotel. Sợ quá. Ngại quá.

    Trả lờiXóa
  4. ờ nhỉ, nhìn cái ảnh quen quen, bạn MNG nói tớ mới nhận ra, chỉ thiếu mỗi thằng tiểu nhị ra nói "Mời anh chị lên phòng" là giống hệt Working house.

    Vậy tớ phải đính chính, ảnh này do bạn Bình Bùi chụp lúc 13h00 tại Nhà khách chính phủ, có sự chứng kiến của 15 cặp mắt cú vọ lớp 12B. Thế đã đủ độ trong sáng chưa?

    Trả lờiXóa
  5. Sợ wá... ngại wá... sướng wá... thiiíit wá...
    Nhà khách chính phủ cũng có phòng riêng đấy thôi, nhìn phòng thì biết không phải mini đâu nhé mà là phòng riêng to tướng đấy. Có to thì mới đủ cho người hùng tay to như chân, chân to như "đùi con bán thịt lợn". Lý Đức chưa là gì.., nhẩy !!

    Trả lờiXóa
  6. Đề nghị bạn Bình chụp lại đi nhé, Ngân hôm đó chỉ ăn có mấy bát cơm thôi làm sao mập nhanh như vậy được.

    Trả lờiXóa
  7. Tay gì mà to thế nhỉ .

    Trả lờiXóa
  8. Sợ quá!!Ngại quá!!híhí thích chết đi được, nói vào hotel đờ la hiên là đúng tim đen của ả rồi còn gì. Đúng là nỗi ám ảnh của thanh niên tiểu khu Trần Hưng Đạo ( từ dùng thời bao cấp)chỉ khổ anh T.A ngồi e ấp, rúm ró một góc như bị bạo hành đến nơi. Thương ghê cơ! T..rờ

    Trả lờiXóa
  9. Hóa ra ảnh này là của Bùi Hải Bình chụp. Thù nhau cũng thù vừa vừa thôi chứ nhỉ. Ai chẳng biết tay Bình ở hạng cử tạ 70kg mà lại nỡ trả thù tớ bằng cách cho tay tớ to hơn cả tay thiếu tá thế hở bạn Bình.

    Trả lờiXóa
  10. Ban Duc viet bai khi dang bi vo luc vi day ah? Sao ma nghe lam ly, thong thiet the.

    Trả lờiXóa
  11. Nhắn tin:
    Chiều nay (19/8) và ngày mai (20/8) tớ ở Sàigòn, bạn nào đang trong đó off cái nhẩy!!!

    Hải

    Trả lờiXóa
  12. Tớ đã nhờ bạn Dung khai quật lại cái thiếp cưới của anh cu Nhã để minh họa cho bài viết. Đề nghị anh tư liệu quí của bạn Đức mà tác giả là bạn Bình bùi cho vào bảo tàng để sử dụng cho bài viết khác hay hơn nhỉ.

    Trả lờiXóa